
Cả hai lần tôi đều đến Bình Phước vào khoảng cuối tháng Bảy dương lịch, cái lúc mà thời tiết như cô gái mới lớn, cứ chợt mưa rồi chợt nắng. Hơi chủ quan nhưng với tôi, Bình Phước không có gì tươi tắn mà phủ một màu khắc khổ và nứt nẻ, ngược đời là tôi lại bị cuốn hút bởi những điều như thế.
Lần này chúng tôi đến vừa sau một cơn mưa đêm, con đường đất sau mưa đổ thứ nhựa lầy trơn và khó đi làm chúng tôi mất nhiều thời gian mới vượt qua được. Cuối cùng cũng đến nơi, trước mặt tôi – sân trường được chọn để dựng chương trình đang đọng những vũng nước lớn bằng hai ba cái bánh xe, mưa vẫn chưa tạnh hẳn, mấy giọt lưa thưa nhưng to và nặng trịch đập xuống mặt nước tạo thành những bong bóng mong manh rồi nhanh chóng vỡ tan tành. Mọi thứ ướt sũng.
Bình Phước là nơi tập trung chủ yếu và đông đảo nhất của đồng bào dân tộc S’tiêng. Những đứa trẻ S’tiêng đen đúa ở đây hầu hết đã bỏ học, có đứa lên nông trường với ba mẹ, có đứa ở nhà vừa gục gặc cạo điều, vừa lắc lư cái võng ru đứa em mới vài tháng tuổi. Những em nhỏ xíu được mẹ điệu trước ngực, một em nép sát đầu vào nách mẹ, miệng ngậm chặt bầu vú còm cỏi mà tôi có cảm giác như chẳng còn nổi một giọt sữa cho em tận hưởng.
Trời sau mưa mát mẻ quá, cây cỏ vẫn còn đẫm nước mưa từ đêm qua nhưng mặt trời lên nhanh chóng hong khô mọi thứ, nắng bắt đầu le lói dưới mấy hàng cao su tạo thành những mảng sáng tối kỳ diệu, tôi miên man như mộng du mất vài giây, luôn như vậy, không khí sau mưa luôn làm tôi thấy dễ chịu.
Chương trình chúng tôi diễn ra đến gần nửa đêm mới kết thúc, sau màn lửa trại anh em nhanh chóng chia ra các phòng học ngủ để lấy sức sáng mai di chuyển về thành phố. Tôi khó ngủ vì ê ẩm cả người, trời đứng gió, nóng quá, ba tôi hay nói đó là trời sắp mưa. Thật, một trận mưa đêm lại trút xuống tầm tã, ngon lành, tôi thả mình nhẹ theo tiếng mưa rồi ngủ đi lúc nào không biết.
Trời sáng. Tôi thậm chí còn không muốn dậy vì người vẫn ê ẩm, nhưng đã thoải mái hơn nhiều, vậy là tạm ổn. Trận mưa tối qua chỉ vừa mới tạnh, tôi đoán vậy, vì xung quanh là một không gian cực kỳ ẩm ướt, thời tiết ở đây làm tôi dính cảm và suốt hơn một tuần sau mới khỏi hẳn.
Sau bữa sáng nhanh, chúng tôi dọn dẹp mọi thứ và nhanh chóng lên xe ra về. Xe từ từ lăn bánh trên con đường đất đỏ, ngôi làng S’tiêng lụp xụp của những con người S’tiêng nghèo khó khuất dần dần vào những hàng cao su xanh mướt đang vươn cao đón ánh nắng đầu ngày. Tạm biệt!